công ty dược sei chia sẻ thông tin thuốc để nâng cao khả năng phòng bệnh cho bà con với mục tiêu sức khỏe là vàng chuyên cung cấp thuốc đạt tiêu chuẩn châu âu

Đăng ký thuốc

Danh sách tất cả các sản phẩm sản phẩm của Gia Đình Sữa xem thêm tại vnras

2017年06月

Năm 2001, lần đầu tiên tôi bước chân ra khỏi biên giới Việt Nam, sau khi khởi nghiệp được vài tháng. Nói là bước chân qua biên giới cho nó oai vậy thôi, thực ra là chỉ lang thang ở chợ Tầu ngay cửa khẩu Tân Thanh, Lạng Sơn.

Tôi mua rất, rất nhiều thứ. Hồi đó tôi nhớ tôi mua mấy cái vali to, rồi mua đồ nhét cứng mấy cái vali. Tôi chẳng nhớ nổi tôi mua những gì, chỉ biết là sau khi mang về Sài Gòn, tôi nhượng lại cho bạn bè thôi là đã lãi khủng.

Ở cửa khẩu tôi chứng kiến mấy đứa nhóc, cầm gậy leo lên những chiếc xe chở dưa hấu, chúng nó huơ huơ tay như muốn phá, đập dưa, và mấy người đi buôn phải cho chúng tiền để chúng khỏi phá.

Tôi đang muốn nói gì? Tôi muốn nói tôi cũng “không phải dạng vừa đâu”, nếu muốn, tôi sẵn sàng ra chợ buôn bán, tôi cũng có thể bôn ba chốn chợ búa bình thường.

Nhưng rồi tôi nhận ra làm ăn kiểu chợ búa chẳng ăn thua gì! Có thể làm ra nhiều tiền nhưng không có đủ sức mạnh, bởi vì sức mạnh khủng khiếp lúc đó như tôi thấy là đang nằm ở công ty Yahoo!

Nếu ai đã từng trải qua những năm khoảng sau năm 2000 thì sẽ hiểu Yahoo thống trị thị trường online như thế nào. Mọi thứ online ở Việt Nam hình như đều gắn với Yahoo.

Những năm đó làm ăn tương đối tốt, tôi bằng mọi cách phải sở hữu những thiết bị thời thượng nhất. Tôi có gần như đủ cả những chiếc điện thoại O2, có thể nói là điện thoại thông minh nhất hiện thời.

Năm 2004 tôi đến Moscow, lần này mới chính thức gọi là nhà quê lên tỉnh. Năm đó tôi đã thấy người Nga họ quẹt quẹt thẻ Master, Visa Card như một chuyện rất đỗi bình thường. Lang thang Moscow, tôi biết Mall là gì, Metro là gì...Đến năm nay thì người Việt cũng chưa bao giờ được đặt chân lên Metro ngay trên đất nước của mình, vẫn còn xa lắm lắm!

Rồi người ta khởi nghiệp làm ăn, trở thành doanh nhân quốc tế, doanh nhân thế giới phẳng khắp nơi trên địa cầu.

2 năm gần đây tôi mới thấy phong trào khởi nghiệp rầm rộ ở Việt Nam.

Nhưng phong trào thì coi chừng cũng chỉ là phong trào cho vui thôi, chúng ta thực sự rất, rất nhỏ bé và chậm chạp.

Tại sao tôi viết rất nhiều về khởi nghiệp với cách viết kiểu hơi phàm phu tục tử, bởi tôi biết chúng ta còn non, còn thấp, còn thảm lắm!

Tôi nghe nói đâu đó những doanh nhân Việt muốn vươn tầm quốc tế cho thỏa chí tang bồng. Họ muốn so kè với những doanh nhân trên toàn cõi địa cầu, phân cao thấp!
Tôi thì nghĩ khác.

Những công ty thời công nghệ không muốn so bì với ai, họ muốn phục vụ cả thế giới! Google, Facebook, Apple, Uber…mở đường cho một lối nhận thức kinh tế hoàn toàn mới. Nhưng rõ là người Việt đi sau, đi sau quá lâu, đi sau mà còn đi chậm nữa. Chúng ta có cái gì để so bì? Nếu chúng ta không thể so bì về công nghệ, thì hãy tìm cái khác mà phục vụ thế giới. Tôi viết về khởi nghiệp kiểu nông dân thực chất là có ý đồ, tôi muốn cái gì đó đậm chất cây nhà lá vườn, cây nhà lá vườn với tinh hoa, sẽ bắt đầu len lỏi vào bước nhảy vĩ đại của sự phát triển của toàn nhân loại.

Ở đây, mảnh đất đầy vết thương này, hiện nay đang đau đớn vì thảm họa môi trường, thực phẩm bẩn, bệnh tật lan tràn, văn hóa xe máy, văn hóa thấp lùn, tri thức thua kém và đủ thứ điều tệ hại khác.

Vì nhìn thấy những thứ như thế, hàng triệu người đang tính kế chuồn khỏi Việt Nam, tôi cũng chẳng khá gì hơn, đã từng có lúc muốn chuồn khỏi đây càng sớm càng tốt.

Rồi có đêm nằm tôi chợt nghĩ loài người còn chỗ nào để đi? Anh em 5 châu còn chỗ nào để đi nếu như vẫn còn đó những quốc gia phá hoại địa cầu? Ông tỉ phú nào đó cách nửa vòng trái đất tưởng không bị ảnh hưởng ư? Khi ông nhận ra là có bị ảnh hưởng thì có lẽ đã quá muộn màng rồi.

Cho nên tôi bỏ ra 4-5 năm không làm gì cả, tìm cách hiểu rõ bản thân mình, thay đổi cái gốc rễ tham lam, tham vọng, truy cầu thành công kiểu cũ của mình. Tôi thay đổi 180 độ định nghĩa về thành tựu cá nhân. Sau khi đã thoát khỏi cái vòng ảo tưởng mà hàng tỉ người đang cuống cuồng chạy theo đó, tôi quay trở lại thương trường với con người khác.

Tôi bắt đầu cảm nhận chẳng còn gì là ranh giới giữa chúng ta và quốc tế nữa. Loài người đã bắt đầu chạm tới điểm tới hạn của cái mà chúng ta gọi là toàn thể nhân loại. Khi tôi hiểu về điều này, những bạn bè khắp bốn bể trở thành những người thân yêu hỗ trợ cực tốt cho tôi, và ngược lại, tôi có thể hỗ trợ họ một cái gì đó. Một mối liên kết khác đã được hình thành thật kì diệu.

Tất nhiên, vẫn còn đó đông lắm những người kiểu cũ, tranh giành oằn vai mỏi gối trên hành trình chinh phục thành tựu ảo tưởng của họ. Đó là việc của họ với nhận thức hiện có của họ. Tùy họ chọn thôi, còn tôi, tôi đã biết mình đi theo cách thức nào.

Còn bạn thì sao?

Tác giả: Võ Hùng
Link bài viết: KHỞI NGHIỆP VIỆT SO KÈ QUỐC TẾ

Mặc dù thay đổi thường đưa mọi người hướng tới để đat được những kết quả tốt hơn. Và thay đổi thái độ từ tiêu cực trở lên tích cực thì lại là điều tuyệt vời để đưa đến thành công cho con người. Nhưng hôm qua tôi có ngồi lắng nghe chia sẻ của một bạn đang kinh doanh ẩm thực thì quả thật tôi thấy sự thay đổi này thật đáng tiếc chỉ vì bạn chưa có kinh nghiệm. Và tôi nghĩ đây cũng là bài học cần đưa ra để các bạn nếu khởi sự kinh doanh bằng con đường này tham khảo và suy nghĩ trước khi quyết định để thay đổi nhé.

Đây là một bạn được đào tạo từ một trường chuyên đào tạo đầu bếp khá nổi tiếng. Bạn tốt nghiệp đại học chuyên CNTT và còn là cử nhân kế toán. Bạn cũng tham gia các lớp bồi dưỡng của Gr chúng ta. Nói chung bạn có đầy đủ mọi kiến thức để tiếp quản và phát triển quán ăn mà bạn sang lại từ một người khác. Theo như bạn nói quán ăn đã kd được 3 năm và rất đông khách bạn đã khảo sát rất kĩ khu vực trước khi sang quán. Người chủ quán sang lại vì họ không thể quản lý và kiểm soát được. Vì thế bạn nghĩ rằng với kiến thức của bạn được trang bị đầy đủ hơn họ bạn sẽ làm tốt hơn họ về tất cả mọi mặt vì anh chàng kia không hề được đào tạo chút gì về kiến thức cả. Bạn đã tự tin sang lại với mơ ước ấp ủ sẽ biến cái quán thành một điểm nhấn đầu tiên để phát triển thành một chuỗi với công thức và tay nghề bạn đang sở hữu.
Và khi tiếp quản bạn đã cho sửa sang lại quán hoàn mới mẻ. Khoác cho nó một cái áo mới không còn bộ mặt cũ rích kia nữa. Nói chung là nó đã ra dáng một thương hiệu được hình thành trong tương lai về mặt nhận diện thương hiệu. Một mennu chỉn chu với giá tăng lên khoảng 40% được thay cho bảng thực đơn chẳng có gì đặc biệt trước đây. Trang thiết bị được đầu tư thêm và đội ngũ nhân viên có vẻ chuyên nghiệp hơn và quy trình bán hàng cũng hiện đại hơn. Và kết quả.... khách vắng hoe!

Bạn đặt câu hỏi: Tại sao lại như vậy?

Trong khi đó tôi cũng đang tư vấn giúp đỡ cho 2 bạn cũng sang một quán khác. Hai bạn này đã làm hoàn toàn đúng. Các bạn đã biết tìm đến những người có kinh nghiệm trong kinh doanh để hỏi và nhờ tư vấn giúp đỡ. Và họ làm theo hướng dẫn của những người có kinh nghiêm mặc dù họ không có tay nghề gì cả. Họ là những người tay ngang với ẩm thực. Nhưng họ đã tiếp quản điều hành rất tốt hoạt động của quán. Sau đó tìm người tư vấn hướng phát triển tiếp theo và số lượng khách được giữ nguyên và tăng dần
Hướng phát triển tốt về mọi mặt.

Tôi đưa bạn tiếp cận hình ảnh thực tế này và phân tích cho bạn thấy cái sai của bạn nằm ở đây: khi bạn sang lại một quán đang đông khách thì chính là bạn đang thỏa thuận mua lại số lượng khách hàng mà họ đang có để bạn tiếp tục khai thác. Vậy thì tại sao bạn lại không duy trì hoạt động tiếp tục theo thói quen của khách hàng để giữ nguồn khách hàng tiềm năng này chứ? Rồi từ từ bạn sẽ tìm hiểu nhu cầu khách hàng và thay đổi từ từ cho hợp lý khi bạn quen khách. Còn đằng này bạn đã thay cái rụp theo ý bạn mà không cần biêt khách hàng có chấp nhận không? Bạn vẫn quay trở cách tư duy bán cái ta có chứ không phải bán cái khách hàng cần. Vì khách hàng của bạn chủ yếu là sv của trường đại học đối diện và người dân xung quanh khu vực. Sinh viên thì không thể để chấp nhận giá tăng đôt ngột cao như vậy. Mặt bằng giá chung khu vực này cũng không cao. Nếu bạn muốn bán cao hơn họ bạn phải có những sự khác biệt thật rõ ràng về mô hình quán, về phong cách phục vụ, về hương vị món ăn thật đặc sắc và bằng cách nào đó bạn phải truyền tải tới khách hàng của mình những sự khác biệt này để khách hàng chấp nhận cái giá mà bạn đưa ra. Nó phải tương ứng với giá trị mà khách hàng nhận được. Còn ở đây họ đã quen với dịch vụ đó, với giá đó, với cách phục vụ như vậy, với dịch vụ đó là họ ok rồi. Bạn không thể thay đổi thói quen khách hàng " cái rụp" theo ý mình mà nghĩ rằng họ sẽ chấp nhận ngay đâu. Bạn cần phải hiểu rõ khách hàng của mình cần cái gìva2 muốn cái gì để phục vụ cái mà họ cần, cái mà họ muốn. Khách hàng chỉ quan tâm đến nhu cầu và vấn đề của họ chứ không quan tậm bạn nghĩ hay như thế nào đâu.

Và bây giờ chúng ta phải mệt đầu để nghĩ ra giải pháp cứu nó. Các giải pháp chúng tôi đang xúc tiến cũng hợp lí nhưng vẫn mong nhận được các giải pháp khác để mọi người cùng tham khảo.

Có bạn nào có giải pháp hay để cùng nhóm " hỗ trợ các bạn khởi sự kinh doanh ẩm thực " giải cứu giúp cho bạn này không? Chúng tôi cũng rất mong nhận được cao kiến giúp đỡ từ các bạn.
Xin cảm ơn rất nhiều ạ.

Tác giả: Dung Mai.
Link bài viết: CÁCH THAY ĐỔI NÀY HOÀN TOÀN KHÔNG TỐT

Ta có thể bắt gặp những tình bạn tri kỷ của những người đàn ông hàng chục năm, từ khi họ khó khăn cho đến khi họ thành đạt thì tình bạn ấy vẫn cứ bền bỉ theo năm tháng.
Nhưng chúng ta có thể rất khó để tìm thấy những tình bạn tri kỷ của những người phụ nữ sau khi họ thành công.

Ta có thể dễ dàng nhìn thấy hạnh phúc gia đình của một người đàn ông thành đạt. Nhưng cũng sẽ khó để nhìn thấy một hạnh phúc thật sự trong gia đình có bóng dáng người phụ nữ thành công.

Lý giải chuyện này, tôi đã dành ra một khoản thời gian để tìm hiểu và trò chuyện cùng khá nhiều chị em phụ nữ doanh nhân. Và hầu như chúng tôi đều có mẫu số chung cho câu trả lời là "Khi phụ nữ thành công, chưa chắc họ đã hạnh phúc"

BẰNG CHỨNG:

Trong mối quan hệ những môi trường công sở hoặc lớp học và các hoạt động tổ chức xã hội, những người phụ nữ có bề ngoài nổi bật thường ít được lòng của chị em phụ nữ, thậm chí họ còn nghiễm nhiên trở thành chủ đề chính của những cuộc buôn chuyện xuyên lục địa của hội “bà tám”. Lý do bởi sự gen ghét và lòng đố kỵ đã làm cho những người phụ nữ ấy ảo tượng rằng những câu chuyện xấu mình gán cho người khác sẽ làm đối tượng xấu đi. Nhưng sự thật họ không hiểu rằng vẻ đẹp hình thức bên ngoài thật ra chỉ cần nỗ lực là sẽ có được. Họ có thời gian để buôn chuyện, để suy diễn và thêu dệt những suy nghĩ tiêu cực về người khác, nhưng họ không có thời gian để trau dồi kiến thức, rèn luyệt kỹ năng, học trang điểm, hay tập luyện thể thao, tìm hiểu về thời trang,… để làm đẹp cho bản thân mình. Họ mắc kẹt trong lòng đố kỵ của chính họ và tạo khoản cách đẩy xa sự hoà đồng của những người phụ nữ thành đạt dẫn đến sự cô đơn cho tất cả phụ nữ chúng ta.

Trong hạnh phúc gia đình của những người phụ nữ doanh nhân thành đạt và quyền lực, họ thường CÔ ĐỘC dù chồng con đều huề, đầy đủ. Sự sĩ diện về rũi ro trong kinh doanh khiến họ không dám chia sẻ với những người xung quanh. Việc đầu tư tất cả thời gian và dốc sức vào sự nghiệp đã làm hao mòn tình yêu gia đình. Họ có thể ôm quyền lực về nhà và tận vào bếp để điều khiển gia đình, dần chính họ đẩy họ ra xa khỏi gia đình, khiến những người thân cảm thấy mình vụng về kém cỏi khi ở bên cạnh họ. Đó là lý do chúng ta thường thấy những kịch bản đời thường khi các ông chồng dối lừa vợ mình để cặp với ôsin chỉ để những người đàn ông ấy họ cảm thấy họ vẫn còn mạnh mẽ khi có thể che chở cho ai đó.

"Phụ nữ khi thành công sẽ trở quyền lực như một con sư tử, cô độc trong lãnh thổ của mình" ĐIỀU NÀY CÓ ĐÚNG KHÔNG?

KHÔNG...

Bởi không có bất kỳ lời nguyền nào cho những người phụ nữ thành công, mà chính chúng ta tạo nên sự CÔ ĐỘC cho chính mình.

Có lẽ câu nói thường ngày chúng ta vẫn nghe. Đằng sau sự thành công của những người đàn ông là bóng dáng của người phụ nữ. Và đằng sau bóng dáng thành công của người phụ nữ lại là một gia đình. Chúng ta là những người phụ nữ của hiện đại, được yêu, được làm điều mình thích, được sống với những lý tưởng của mình đặt ra, được đam mê và được quyền dấn thân. Nhưng chúng ta đừng quên rằng chúng ta vẫn là những cánh hoa cần sự che chở của những người đàn ông khi bão tố có đi qua hoặc khi chúng ta mỏi mệt thì cũng có bờ vai của gia đình làm điểm tựa.

SUY NGHĨ TÍCH CỰC HÀNH ĐỘNG TÍCH CỰC

Đừng cố cứng rắng khi chúng ta có quyền mềm yếu, đừng cố bất cần khi chúng ta vẫn cần một điểm dựa. Thành công ngoài xã hội HAY chiến thắng một trận đánh kinh doanh có thể khiến chúng ta tự hào VÌ LÀ NỮ TƯỚNG GIỎI, nhưng thất bại của một gia đình sẽ là nỗi đau không của riêng mình.
Phụ nữ thành công hay quyền lực thì chúng ta vẫn có quyền HẠNH PHÚC viên mãn. Đó là khi chúng ta biết giá trị hôn nhân, biết kiên tâm vun đắp để người đàn ông của mình trở nên thành đạt song hành cùng chúng ta. Và cũng đừng quên đầu tư vào một tình bạn đẹp để chúng ta có thể sẵn lòng chia sẻ cùng nhau những lúc khó khăn mà không phải khóc thầm hay lang thang vô định.

Khi phụ nữ HẠNH PHÚC, sự ấm áp và yêu thương mà tạo hóa ban tặng cho chúng ta sẽ lan tỏa và khiến những thứ quanh chúng ta cũng trở nên lung linh và tỏa sáng.

Tác giả: Diep Bui
Link bài viết: KHI ĐÀN ÔNG CÀNG THÀNH CÔNG CÀNG NHIỀU TRI KỶ KHI PHỤ NỮ CÀNG THÀNH CÔNG LẠI CÀNG CÔ ĐƠN

↑このページのトップヘ